Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh.
có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi.
Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.
Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Bị điểm kém chẳng hạn.
Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Mệt sao cháu còn đi chơi.
Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút.
Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú.
Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên.
Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.
Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh.