Một thành viên khác bị cắt học bổng chính phủ ngay ngày hôm sau. Điều này chẳng phải nghe quen tai lằm hay sao? Suốt buổi lễ trao giải thưởng kinh doanh vào năm 1993, ông Lý Quang Diệu, nguyên Thủ tướng Singapore, đã dẫn lời của nhiều doanh nhân rằng người Singapore ít khi cố gắng và luôn có thái độ “Kia-Su” (khiếp sợ), tạm dịch là “sợ thua”, “sợ tổn thất”, “sợ thất bại”.
“Có quá nhiều người tìm kiếm nơi an toàn và kết quả là ta vẫn tiếp tục bị mắc kẹt”. Khi anh 24 tuổi, bà của anh qua đời. Ngoài những vấn đề thực sự này ra thì có một loạt các vấn đề mà ta không thể giải quyết được.
Thất bại sẽ kéo theo những trở ngại và khó khăn to lớn nhưng điều thú vị là nó cũng dành tặng ta cả cơ hội để tiếp tục cuộc đấu tranh . Lúc ấy một vấn đề mới lại nảy sinh khi chính phủ Nhật đang chuẩn bị chiến tranh đã từ chối cung cấp cho ông những vật liệu cần thiết để xây dựng nhà máy của ông. Chỉ có những ai đó, dù trong những hoàn cảnh tồi tệ, vẫn có những SUY NGHĨ MỚI GY NHIỀU CẢM HỨNG mới chịu trách nhiệm về những suy nghĩ của họ! Điều này thoạt đầu nghe có vẻ đơn giản nhưng không hiểu sao có rất nhiều người không hiểu được điều này để ứng dụng nó.
Đặng nhận được sự quý mến của Mao Trạch Đông khi xây dựn một trong những khu công nghiệp đồ sộ mà chi phí tỉ lệ nghịch với gia tri chiến lược của nó, và bắt đầu thăng tiến. “Mỗi kết quả đều có nguyên nhân, mọi việc sảy ra đều có lí do. Không có gì ngạc nhiên khi tỉ lệ trẻ em trên thế giới tự sát đang gia tăng , đặc biệt là ở các nước đang có tình hình nói trên.
Không thể dùng lời để mô tả hết cảm giác của tôi lúc ấy. Ngày nay, hầu hết chúng ta chỉ quan tâm đến kết quả, kết quả và kết quả! Chúng ta có những khóa dạy quản lý bằng mục tiêu. Vì thế, kết quả luôn phụ thuộc vào nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lại không phụ thuộc vào kết quả.
Khi chia tay,nhiều người trong chúng ta cảm thấy mọi sự ngưng đọng trong một khoảnh khắc nào đó . Anh không phàn nàn hay than vãn một cách cay đắng về sự bất tài của các đồng nghiệp. */Phía bên phải của Handel bị liệt khi ông sáng tác tác phẩm vĩ đại nhất của mình, bản hợp xướng “Hallelujah”.
NHN VIÊN ĐIỀU HÀNH CỦA HÃNG PHIM UNIVERSAL ĐÃ NÓI THẾ KHI SA THẢI CLINT EASTWOOD VÀO NĂM 1959. Nó được gọi là “bát phong” vì nó có khuynh hướng làm cho một người đi từ thái cực này sang thái cực khác hoặc ngược lại. Một lần, tôi hỏi thính giả của tôi một câu hỏi hết sức thú vị và hết sức rõ ràng: Tại sao người ta bị chết đuối khi rơi xuống nước?
Cuối cùng, vào ngày 08-12-1974, tiến sĩ Mahathir Mohamad, hồi ấy là Bộ trưởng Bộ Giáo dục, đã can thiệp bằng Lực lượng quân dự bị của Liên bang và tất cả vụ việc đã kết thúc. Người ta khám pha ra rằng: Tôi đã từng chứng kiến người Singapore cố gắng ra sao để thay đổi đất nước của họ từ chỗ kém phát triển thành một trong những quốc gia hiện đại và thịnh vượng nhất trên thế giới.
Tôi dự định thâm nhập vào thị trường mà ở đó tôi sẽ phải đối mạt với các vấn đề ngôn ngữ, luật pháp và thị trường, v…v. Sau một hai năm, cảm thấy xấu hổ và khao khát gặp lại con, cô gái đã kể sự thật với cha mẹ. “Hãy cùng tồn tại với tôi! Điều tốt nhất là vẫn còn tồn tại”.
Sau đó, danh sách này được đưa cho các nhà phê bình xem xét, lấy ý kiến của họ về việc làm vĩ đại nhất của mỗi người. Sự thất bại thường nói với chúng ta bẵng một ngôn ngữ không lời mà ta không hiểu được . Kết cục là nhiều người trong số họ đã bị “dán chặt” vào màn hình truyền hình