Cần một cây viết chì hoặc viết mực trong tay và khi gặp một lời khuyên mà bạn có thể thực hành được thì gạch một đường ở ngoài lề để đánh dấu. Điều này chí lý lắm. Chao ơi! Không bao giờ tôi quên mùi hôi ấy.
Khoá chặt dĩ vãng và tương lai lại để sống trong cái phòng kín của ngày hôm nay. Mỗi sáng, trước khi ông đi ngó trong gương và tự khuyến khích: "Này, Kaltenborn, nếu muốn có cơm ăn, anh phải làm công việc ấy. Bộ thần kinh của ông xúc động mạnh quá, lòng tin tưởng tiêu tan.
Chính Peary cũng gần như chết lạnh, chết đói mà tám ngón tay lạnh quá, cứng đơ, phải chặt bỏ đi. Và khi tới tuổi trưởng thành lại nói: "Ước gì tôi lập gia đình rồi ở riêng". Không bao giờ chúng tưởng tượng được rằng chúng mang nợ bố ghẻ chúng.
Chúa Giê Su khi khuyên ta nên tha thứ "một trăm lần" cho những kẻ thù của ta. "Qui tắc thứ nhì là tấn công trực tiếp cách sống của họ. Có nhiều người cố nắm tay tôi để chia buồn.
Vậy chúng ta hãy nhớ rằng muốn cho con cái đừng quên ơn, ta phải biết nhớ ơn. Vì ông Lawrence Jones là người da đen, lại là người sáng lập ra nhà trường nói trên và đồng thời là mục sư trong giáo đoàn người da đen, nên ông bị buộc vào tội tích cực hoạt động gây ra cuộc phiến loạn. Họ sẽ tính vào quỹ nghiên cứu vì đã nói, đây chỉ là một cuộc thí nghiệm".
Tôi hết sức xem xét các màu, các kiểu áo, để ăn bận sao cho hợp ý với mình. Phương pháp ấy thiệt hay, nhờ đó mà Galli-Curci khỏi mệt, khỏi bị kích thích tinh thần trước khi đóng trò. Khi các trò ưu tư về những chuyện đã qua, hối tiếc khi đã muộn, ấy là các trò đem đống mạt cưa ra mà cưa, xẻ vậy".
Vậy có thể lời chỉ trích của "người ấy" không quá đáng đâu. Ông nói: "Còn trẻ, tôi giúp việc Công ty luyện kim Buffal ở Nữu Ước. Bốn mươi tám nhiễm sắc thể ấy định đoạt phần di truyền của ta.
Từ hai năm, tôi làm chủ một ngôi nhà hàng tạp hoá nhỏ, nhưng sự buôn bán không được phát đạt. Mở một sổ điện thoại, bạn sẽ kiếm được tên và địa chỉ của họ. Một vũ trụ mới, đẹp và thú vị biết bao nhiêu hiện ra trước mắt bà.
Đó là ý kiến của ông Franklin I. Ngày hôm nay tôi sẽ rán bồi bổ tinh thần. Tôi hăng hái rảo bước lại phòng một khách hàng.
Trái lại, người khôn ngoan, khi thấy mình chỉ được vỏn vẹn một trái chanh nhỏ, sẽ tự nhủ: "Lần thất bại này dạy ta nhiều nhiều hay lắm đấy. Sống một ngày là một ngày hấp hối. Nhiều độc giả đồng ý với tôi là cuốn đó hay hơn Đắc nhân tâm, và ngay từ chương đầu đã trút được một phần nỗi lo rồi, cho nên chép nhan đề chương đó "Đắc nhất nhật quá nhất nhật" để trước mặt, trên bàn viết.