Sao lại xé sách hở con. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.
Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.
Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.
Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo. Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem.
Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Để chờ một sự thật tươi đẹp. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật.
Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.
Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Giữa hiện thực và huyền ảo.
Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông.
Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Bạn có thể tìm hiểu và tư vấn cho bác nên bán hàng gì, giúp gia đình tìm một tráng thái cân bằng. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều.
Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.