Do kinh nghiệm, tôi cũng biết rằng giao quyền cho những người không xứng đáng tai hại lắm. Sự lo lắng về mất ngủ làm hại sức khỏe bạn hơn là sự mất ngủ. Tốt hơn mình nên học thêm tiếng này rồi tìm chỗ khác vậy.
Ông không thèm ngó tới những bức thư khen chương trình các buổi quảng cáo của ông, mà đòi được coi những bức thư chỉ trích. Cô kể: "Trong sở có bốn cô thư ký, mỗi cô đánh máy cho vài ông chủ sự. Một người đàn bà còn trẻ, tóc bù xù, mặt lem luốc, cặp mắt láo liêng, miệng cười toe toét, vừa đi vừa vòng hai tay ra phía trước, xoay đi xoay lại như người lái xe hơi, thỉnh thoảng ngừng chân, tay như cầm vật gì nhỏ, đưa lên đưa xuống.
Chỉ những điều nào học rồi mà dùng tới thường mới khắc sâu vào óc ta thôi. (Chương này viết riêng cho các bạn thanh niêm nam nữa chưa biết được nghề hợp với sở thích của mình). Và sau khi làm những công việc ấy rồi, họ thấy trong bốn trường hợp có tới ba trường hợp họ khỏi phải hỏi ý tôi nữa, vì giải pháp hiện ra như một trò ảo thuật vậy.
Tất nhiên, tôi không khuyên bạn nên bảo hiểm cả những bệnh trật gân và nhức đầu xổ mũi, nhưng tôi khuyên bạn nên bảo hiểm về những tai nạn mà, nêu xảy ra, sẽ làm cho bạn tốn nhiều tiền. Vậy bạn thử đoán có bao nhiêu kẻ thoát chết ấy đã cảm ơn ông ta hoặc chịu khó gởi cho ông ta một bức thiệp chúc năm mới? Bao nhiêu? bạn đoán đi. Hay là trường hợp của Robert Falcon Scott và bạn đồng hành.
Có lẽ tôi sẽ mất việc, và cũng có lẽ hãng sẽ gỡ bỏ bộ máy của tôi đi và như vậy cái vốn hai vạn mỹ kim mà Công ty đã bỏ vào việc đó sẽ tan ra khói. Sự ấy đúng trong vài trường hợp, nhưng lại rất thiếu thốn. Bà nói: "Phần đông".
Thiệt lạ lùng! Đối với một vấn đề hệ trọng cho cả nhân loại như vấn đề diệt nỗi lo lắng để cho bể thảm vơi bớt đi, đời người được vui tươi hơn, mà loài người thờ ơ như vậy? Trách chi những người bị bệnh thần kinh chiếm hết phân nửa số giường trong các dưỡng đường u Mỹ. Tôi ngạc nhiên thấy họ hợp tác với những tình thế không thể tránh được và đời họ tuyệt nhiên không có ưu tư gì hết. Rồi lên giường ngủ say, quên hết ưu tư.
Nhớ rằng không có người nào chết vì thiếu ngủ hết. Eberly trả lời các bạn. Mà Carl Jung biết rõ điều ấy hơn ai hết.
Không đâu, đó là ý của ông Herbert E. Ông nói bao giờ ông cũng theo lời khuyên bảo của ông bạn Julius Rosenwald, chủ tịch một xí nghiệp lớn: Định mệnh chỉ cho ta một trái chanh thôi? Được - Ta hãy pha một ly nước chanh. Tôi phỏng vấn ông Henry Ford ít năm trước khi ông từ trần.
Ông chua chát phàn nàn: "Tôi ân hận đã thưởng họ. Ta hấp dẫn cái gì giống ta chứ không hấp dẫn cái gì ta cần. Đem công những lúc nó nghĩ trong một ngày, người ta sẽ được một số giờ là mười lăm".
Đáng lẽ gây dựng lại sản nghiệp của họ, họ lại đâm ra "gây lộn một cách chua chát và kịch liệt với số phận" khiến cho đời phải tăng thêm số người mắc bệnh chán đời. "Qui tắc thứ nhì là tấn công trực tiếp cách sống của họ. Bạn có chịu đổi cái bạn có để lấy một triệu Mỹ kim không?