Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy.
Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.
Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu.
Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.
Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ.
Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước). Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.
Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè. Bác không rõ cháu đi đâu.
Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Ông ta đốt vì chúng bổ ích.
Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim.
Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.