Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh.
Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Sáng nay chép bài một tí.
Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước). Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu.
Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi.
Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.
Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.
Giọng mẹ bắt đầu ướt. Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.
Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó.
Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.
Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau. Giữa quãng ấy, nó còn vận động.