Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần. Một con lươn thì chính xác hơn.
Cái ghế đá này cũng buồn lây. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung.
Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng.
Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn.
Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Tôi về, cũng đỡ in ít.
Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.
Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Tôi muốn đâm vào đâu đó. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được.
Ngồi nghe giảng và chép bài. Nhưng thấy cũng hay hay. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.
Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Dù chỉ là một nhân vật. Thật ra, có gì để mất đâu.
Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng.