Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.
Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau.
Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà.
Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt. Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác.
Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa.
Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ.
Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống.
Nghĩa là không đứng trên người khác. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.
Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu.
Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường.