Xét kỹ, ta có nhiều hy vọng xây hạnh phúc trong gia đình không? Có một định luật quan trọng nhất mà chúng ta phải theo khi giao thiệp. Nhưng nếu bạn nói: "Chúng ta hãy ngồi xuống đây và ôn tồn nói chuyện với nhau.
(Câu này tuyệt: "Tôi phải nhờ cậy ông giúp tôi trả lời câu hỏi đó". Sao chúng ta chẳng theo họ, cởi nỗi buồn phiền của ta ở sau cánh cửa rồi hãy vô nhà chúng ta? Nhưng tôi dằn lòng xuống.
Vậy, cả tới trong khi nỗi vui mừng thắng trận kích thích ông, mà ông cũng không quên quy tắc quan trọng thứ 5 sau này: "Giữ thể diện cho người" Nhưng quả tôi có cầu anh chàng đó cho tôi một vật, một vật vô cùng quý báu: là sự hài lòng cao thượng vì đã có một hành vi hoàn toàn không vị lợi, một hành vi nhân từ mà ta sẽ vui vẻ nhớ tới hoài. Và chị xứng đáng thiệt.
Ông Gaw là một người thường như bạn và tôi. Có thể lập lại hòa bình được không? Không ai biết được. Cubellis viết thư xin việc và vài ngày sau nhận được giấy mời.
Lời thì như vậy, nhưng giọng còn tệ hơn nữa. Văn sĩ irwin Cobb hiểu điều ấy. Mà chính họ đã ký tên bằng lòng chịu giá tiền mà hãng đã tính với họ trước khi sửa.
Bức thư đó ông viết cho con ông và đã làm cho hết thảy những người đọc rung động tơ lòng đến nỗi được hàng trăm tạp chí và nhật báo đăng lại, được đài vô tuyến điện truyền thanh biết bao lần và được dịch ra không biết bao nhiêu thứ tiếng. Tránh nó cách nào? Bằng cách ông giao hàng cho tôi vào đầu buổi chiều, như vậy xe của ông khỏi phải đợi, hàng của ông gởi được mau và những người làm công của ông về nhà được sớm để thưởng món ma-ca-rô-ni (macaroni) tuyệt khéo mà hãng ông chế tạo ra. Chính đảng Cộng hòa cũng phản kháng, đòi Ngài từ chức.
Phương pháp ông giản dị lắm. Họ cho quay một cuộn phim đem chiếu trong hàng trăm nhà buôn lớn: Những người bán hàng coi phim và hiểu ngay những điều nên làm và không nên làm trong nghề của họ. Xin bạn nghe chuyện nhà viết tiểu thuyết Hall Caine.
Ông có bổn phận là gieo hăng hái trong lòng nhóm vô vọng đó. Ngay từ hồi sơ sinh, bất kỳ một hành động gì của ta cũng vì lợi hết. Nhưng không thể nào nói cho lão già cứng cổ và xuẩn đó nghe được hết.
Ông Dwight Morrow, cựu sứ thần Mexique, đã quá cố, nhạc phụ ông Lindbergh, có một tài dị thường là làm cho hai kẻ thù sắp đà đấm nhau, hòa giải với nhau liền. Trên mỗi lọ, tôi đã dán một miếng giấy tóm tắt, một cách linh động và rõ ràng, kết quả của cuộc điều tra của tôi về thứ kem đó. Ông làm cách nào? Tất nhiên ông không nói cụt ngủn rằng ông bận việc lắm.
Tôi xin nhiệt liệt giới thiệu nó với "hải nội chư quân tử". Nhà kinh doanh đó không bằng lòng cách ông Boynton điều tra. Nếu chúng ta chỉ gắng sức kích động người khác để cho họ chú ý tới ta thì không bao giờ có bạn chân thành hết.