Mẹ vòng sang bên trái tôi. Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ.
Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh. Cái đó làm bạn tỉnh ra. Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may.
Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy.
Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Em sẽ thôi là một sinh linh. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.
Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Có bon chen bẩn, ác. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi.
Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.
Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng. Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo.
Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về.
Tối, bạn đèo bác vào viện. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em.
Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo.