Chắc bạn ngạc nhiên, sao tôi lại cho chương này vào một cuốn sách nghiên cứu về ưu tư? Không có chi lạ đâu, vì có biết bao nỗi lo lắng, ân hận, oán hờn sinh ra do sự oán ghét công việc phải làm.Ta oán ghét, thịnh nộ, chỉ vì ta coi nó quan trọng quá.Có phải bằng cách phàn nàn và chỉ trích kẻ khác không? Không.Howell đã bắt chước Benjamin Franklin.Tôi bắt đầu đau bao tử từ khi phi cơ Pháp bắn liên thanh xuống miền Tân Thạnh (1946), năm sau qua Long Xuyên, để quên tình cảnh nước và nhà tôi phải trốn vào trong sách vở, nhưng viết và đọc suốt ngày thì bệnh bao tử lại nặng thêm, mà bác sĩ không biết, cứ cho là gan yếu, uống thuốc Tây, thuốc Bắc, thuốc Nam đều không hết.Mà chính 7 phần trăm đó làm cho tôi cứ mệt nhọc, bực tức mất thời gian.Khi nó trống rỗng thì tạo hoá cho một cái gì ùa vào trong đó liền.Coi nó như một cuốn sổ tay luôn luôn mang theo trong khi làm việc, để thắng ưu tư và khi đứng trước một nỗi khó khăn nào đừng nóng nảy.Khi tôi hỏi bà tại sao lại tự buộc vào khổ thảm làm vậy, bà đáp: "Để khỏi có thời gian ưu tư".Võ trang! Chiến đấu! Chỉ hai chữ ấy là đủ rồi.