Dường như ông có thể phân tích được bất cứ vấn đề nào. Tôi kể cho mọi người nghe những lần đi chơi với cha. Chúng tuần tự đi vào đầu bạn rồi chinh phục bạn tự lúc nào không biết.
Họ trả lời các câu hỏi một cách hết sức mơ hồ, dường như chẳng đề cập đến một ý tưởng nào cụ thể. Đôi lúc cũng cần trình bày tỉ mỉ và chi tiết mới có thể giải quyết được công việc. Tôi nghĩ đây là câu hỏi hết sức tuyệt vời.
Nhưng này, ý tôi không phải là lúc nào bạn cũng lôi mọi bí mật riêng tư, hay mọi chuyện lớn bé của mình ra kể cho người ta nghe đâu nhé. Tuyệt đối không nên thao thao bất tuyệt mà chẳng đoái hoài gì đến cảm nhận của người khác. Âm thanh duy nhất mà các thính giả của tôi nghe được là một đoạn nhạc cứ hết to rồi lại nhỏ, mà chẳng kèm theo một giọng nói nào.
Tôi có mặt ở đây không phải để tranh cãi về những môn thể thao khác. Chúng ta cũng nên học hỏi Winston Churchill. Có thể đây không phải là vấn đề chính đáng và cũng không nên khuyến khích.
Đây là một đức tính không phải là không cần thiết. Chúng tôi muốn anh phải cho một đề tài nào đó. Họ sẽ nghĩ rằng ý bạn nói bất cứ ai cũng có thể làm được như họ.
Một cách gần gũi và chân thành, tôi đặt câu hỏi về họ, lắng nghe những suy nghĩ và tâm tư của họ. Nhưng thật không nên chút nào nếu quá nhún nhường, quá hạ mình, hay cứ nịnh hót sếp. Ông chủ đài phát thanh nhận thấy điều này và quyết định tôi xứng đáng được chọn, rằng tôi có triển vọng.
George Burns quả đúng là George Burns! Chỉ đơn thuần kể lại nếp sống đều đặn của ông thôi nhưng cũng làm người ta phải ôm bụng cười. Vài tháng sau, tôi có mặt ở bữa tiệc theo lời mời. Họ đến để bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn đối với sự ra đi của một người đáng mến.
Jackie Gleason từng nói thế này: Tôi muốn thấy vui thích và thoải mái trong những việc tôi làm. Đến ngày nay thì cuộc trao đổi của họ quả đã trở nên bình thường rồi đấy. Lời khuyên của tôi về vấn đề này là: Hãy để tâm tới việc sử dụng ngôn ngữ đôi mắt của bạn thay vì chỉ biết nói và nói huyên thuyên nhưng vô cảm.
Anh đã chứng tỏ cho chúng tôi thấy anh thật sự muốn làm công việc này. Arthus Godfrey đã đồng ý với tôi về điều này. Giấc mơ của tôi đã trở thành sự thật! Tôi sẽ được làm ở đài phát thanh! Giọng nói của tôi sẽ được truyền đi trên làn sóng suốt ba giờ đồng hồ mỗi buổi sáng, và có thể thêm nữa vào buổi chiều.
Hãy hòa nhập vào tốp đông nào đó, tự giới thiệu sơ nét về mình và nhanh chóng nở nụ cười hưởng ứng đề tài đang rôm rả. Chúng tôi trò chuyện rất thân mật và vui vẻ về cuộc sống. Tôi cười méo xẹo, còn chàng phi công thì vẫn chủ trương im lặng là vàng.