Sự im lặng cũng rưa rứa. Là tỉ mẩn, là ào ào. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật.
Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn.
Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc. Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Cũng như với cuộc đời này.
Và họ cũng sẽ khổ lây. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện.
Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật.
Nên cháu mới dám cãi như thế. Vì hình như anh làm gì có trên đời. Nhưng bạn muốn về ngay.
Chậc, kể ra dài phết. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.
Để nấu cơm cho anh ăn. Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ. Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo.
Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc.
Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người. Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau.