Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước. Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống.
Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Thôi về đi kẻo vợ con mong.
Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.
Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Hơi bị xịn, tiền triệu đấy.
Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi. Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần.
Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Q của lí trí không tự an ủi được. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.
Mẹ thì độ này da sạm đi. Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào.
Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác. Thằng này ăn mặc phong phanh. Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm.
Chả biết đường nào mà lần. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.
Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ.