Than ôi! Xã hội đầy những hạng như vậy, tham lam, hẹp hòi và ích kỷ. Nhưng sự thực đó tôi không thích nghe chút nào cả. Ta tự nhiên muốn nói tới những việc ta đương lo nghĩ hơn là nói tới những đầu đề làm cho người khác vui lòng.
Rồi thì sẽ cho bà ta một bài học đích đáng. Bà điên cuồng vì ghen tuông bị nghi ngờ nó giày vò bà, làm cho đời sống của ông không được mảy may tự do. Tôi hiểu, hôm trước không phải anh trông nom bữa tiệc.
Những con heo thản nhiên đối với những giải thưởng đó cho ông cái cảm tưởng rằng ông rất quan trọng. Cha mẹ cậu nghèo lắm. Cũng có một người kỵ hiến binh đi coi rừng nhưng y không làm tròn phận sự, cho nên những đám cháy vẫn tiếp tục.
Trong những cuộc tình duyên bất hạnh đó, có bao nhiêu cuộc rẽ thúy chia loan, vì những bi kịch hẳn hòi? Tôi cam đoan là ít lắm. Cho nên bà chỉ nhận lời với một điều kiện là cho bà đợi một năm để có đủ thì giờ xét tính tình ông. Các bạn chịu giúp tôi không? Chiều nay các bạn có chịu viết cho tôi ít hàng thành thực chỉ cho tôi cách phải làm sao để sửa mình không? Tôi sẽ hết sức tu tỉnh lại".
Chỉ có một người đại tài mới giữ vững được địa vị đó". Chúng ta cũng có thể nhận lỗi với người khác nữa, nếu họ biết ngọt ngào, khôn khéo nghe ta nói. Mười lăm năm trước, có lẽ tôi cũng như vậy, khi đọc một câu như vậy.
Thiệt ra bài đó có giá trị, nhưng dùng không đúng trường hợp, sẽ làm cho người ta la ó, phản đối, chế giễu, nhưng ông Mc. Sau cùng, ông ta cố mời ông Gaw dùng bữa trưa với ông ta. Những điều đó cần cho chúng tôi mỗi tuần để lựa kỹ những giờ phát thanh tiện hơn hết.
Các bạn chịu giúp tôi không? Chiều nay các bạn có chịu viết cho tôi ít hàng thành thực chỉ cho tôi cách phải làm sao để sửa mình không? Tôi sẽ hết sức tu tỉnh lại". Trong nghệ thuật dùng người, chưa có lời khuyên nào chí lý bằng lời đó, cho nên tôi muốn nhắc lại: "Bí quyết của thành công là biết tự đặt mình vào địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người vừa theo lập trường của mình". Chắc bạn đã được nghe người ta nói tới nó: tên nó là Caruso.
Cậu than thở với mẹ, khóc lóc van lơn, thề nhất định tự tử, nếu còn phải bắt buộc bước chân vào cửa hàng đó nữa. Bà chẳng hoàn toàn chút nào. Tôi sẽ làm cho ông đổi ý".
Gió nói: "Tôi sẽ làm cho anh thấy rằng tôi mạnh hơn anh. Viên Giám đốc khám Sing Sing, ông Lawes, viết "ở Sing Sing, những tội nhân đều tự cho họ cũng có tâm trạng thong thường khác đời chi hết. Năm mươi năm trước, một đứa nhỏ 10 tuổi làm việc trong một xưởng ở Naples.
Mỗi tuần lại thăm ông chủ khách sạn một lần; mỗi khi ông này dự cuộc công ích nào thì ông Duvernoy cũng có mặt tại đó, tới đỗi ông còn mướn phòng ở ngay trong khách sạn đó để "thuyết" ông kia. Phải, độ năm giờ, ông trở lại, may ra tôi có khá hơn không". Franklin khôn ngoan, khéo léo lắm, không dại dột vậy đâu.