Khi hiểu ra sự việc, tôi đã thật sự hối tiếc và thấy rõ tác hại của tính ù lì trong bản thân mình. Tôi cũng không thể tự bằng lòng, cho phép mình ăn mặc xoàng xĩnh và ăn những món chỉ cốt sống qua ngày. Cuộc sống như thế không thể gọi là thoải mái và hạnh phúc được.
Không khí buổi sáng thật mát mẻ. - Dịp may thường đem đến cho chúng ta những cơ hội rất ít khi lặp lại lần thứ hai. Nhưng điều này mãi mãi không thể thực hiện được.
Trong tình cảnh đó, ngược lại với mọi người, Megiddo và ông đang nôn nóng chờ đợi cơ hội chứng tỏ năng lực làm việc của mình với những người đến mua nô lệ. Nhưng các bạn cần lưu ý rằng, mỗi khi túi tiền của mình rủng rỉnh được một ít tiền, thì những ham muốn mua sắm, tiêu pha của các bạn sẽ trỗi dậy. Tôi nhìn vào khoảng không trước mắt.
Mặc dù ở đây tính mạng của tôi được an toàn, nhưng quả thật cuộc sống của tôi gần như đang đi vào ngõ cụt. Mười năm trôi qua và Nomasir thành đạt quay trở về ngôi nhà của cha mình đúng như đã hẹn. Cháu hãy tưởng tượng bọn ông phải làm việc trên một vùng đất nứt nẻ, khô cằn như sa mạc, không có một bóng cây, chỉ toàn là những bụi cây thấp lè tè và mặt trời nắng như đổ lửa xuống.
Người nào hiểu được các quy luật làm giàu và đã sở hữu một số tài sản thì nên suy nghĩ đến điều này. - Người đàn ông ngồi bên cạnh vị thương gia vừa kể chuyện lên tiếng. Sau đó, có thể nói rằng con đã rơi vào những ngày tháng khổ cực và vất vả nhất trong cuộc đời.
Chúng ta cùng học một thầy, cùng chơi với nhau những trò chơi thời niên thiếu. Và nếu anh biết gìn giữ tài sản của mình một cách an toàn và chắc chắn, thì tôi có thể bảo đảm cuộc sống của anh từ đây trở đi luôn luôn được đầy đủ và sung túc. Vậy theo anh, anh ta có thể trả lời "có" với những câu hỏi này không?
Vừa lúc đó, trong không trung chợt có tiếng chuông vẳng lại. Nếu dựa vào lời hứa đó thì quả thật là không an toàn cho số vốn đã bỏ ra. Hạ thần sẵn sàng truyền dạy những hiểu biết của mình cho tất cả mọi người.
Cuối cùng thì người chủ đã bán ông cho một kẻ buôn nô lệ. Cuộc sống của tôi bỗng chốc trở nên khốn đốn và tồi tệ. Anh rất đói nhưng không dám bước vào một hàng ăn nào vì anh biết, ở đây họ không bao giờ bán chịu cho bất cứ ai, dù chỉ là số tiền nhỏ cho một cốc rượu nhạt.
Nghe đến đây, người mẹ lặng lẽ lau hai hàng nước mắt chảy xuống trên đôi gò má. Tôi cũng nói với bà ấy rằng, tôi không phải là người sinh ra để làm nô lệ, mà là con trai của một người tự do, chuyên làm yên ngựa ở Babylon, đồng thời kể lể nguyên nhân tôi lưu lạc đến vùng Syri này. Số tiền thu được sẽ phân chia đúng theo tỷ lệ mà mỗi người góp vốn.
Đánh giá điều này như thế nào tùy thuộc vào các bạn. - Vương quốc Babylon xin chào mừng các ngài, những vị khách quý của đức vua. Nếu cháu muốn đến Nippur thay ta làcông việc đó, thì ta sẽ xem cháu như là một đối tác làm ăn và sẽ chia cho cháu một phần tài sản của ta sau này.