Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.
Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.
Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt.
Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn.
Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm. Nhưng như thế là em còn muốn. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe.
Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người.
Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại.
Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì.
Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác. Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn. Nó vẫn còn hoang dã.
Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng.