Còn lười và nhát, thì chịu. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.
Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.
Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên. Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống.
Mà thản bởi vì lòng cần thản. À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình. Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy.
Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. Chúng tôi vào thang máy và đi lên.
Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Xôi em để trong lồng bàn. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế.
Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Trong công viên thì toàn ma cô. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó.
Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.
Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc.
Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái.