Cuomo cha đã nói cho tôi biết lý do vì sao. Tôi từng tham dự nhiều buổi họp và rút ra kết luận như thế này: Buổi họp nào có kế hoạch rõ ràng, được chuẩn bị chu đáo thì rất lý thú, hiệu quả. Trong một nhóm bạn lâu năm thì cũng có thể thẳng thắn và thành thật làm sáng tỏ những vấn đề gai góc riêng tư như việc quan hệ giới tính chẳng hạn.
Ở buổi tiệc bạn không nên cho phép mình trầm mặc hay quá ư nghiêm nghị. Anh dẫn chương trình. Tôi sẽ ra sao? Ra ga kiếm một vé tàu quay trở lại Brooklyn chớ còn phải hỏi!
Đây là cách lập tức thu hút sự chú ý của khán giản, vì những gì bạn nói nằm ngoài dự đoán của họ. Lúc này tôi mới nghĩ trong đầu là nên nói cái gì tiếp theo. Không khí hội nghị rất sôi động.
Chúng ta hãy thử tìm hiểu hai câu chuyện thú vị dưới đây của họ: Đây không phải là một cuốn sách nhằm bổ sung vốn từ của bạn hay giúp bạn nói theo ngôn ngữ tiếng Anh của Larry King. Nhưng nhiều người gọi ông ấy là một tổng thống vĩ đại.
Cho dù không hoàn hảo đi nữa thì nó cũng chính là ngôn ngữ của tôi. Tôi đã đi tới đi lui ở đó suốt ba tuần liền, với niềm hi vọng sẽ được vào làm nghề phát thanh như vẫn hằng ao ước. Giờ đây người ta có lời khuyến cáo rằng nên thận trọng với lời khen của bạn.
Ngôn ngữ điệu bộ là như thế. Tôi đến chỗ Sergio và hỏi: Sergio này, họ mời anh đến đây như thế nào? Nhưng rồi tôi tự biện hộ cho mình rằng ít ra cũng đã nói chuyện khôi hài giúp vui cho họ (có điều chả thấy ai cười).
Cũng nên tránh tối đa những đề tài ít người biết đến, hay chỉ chuyên gia mới bàn tới nổi. Những tiếng cười sẽ phá tan bầu không khí ngột ngạt căng thẳng ở những cuộc họp. Như câu chuyện về buổi tường thuật trực tiếp trận cầu giữa hai đội bóng Dolphins và Bills là một thí dụ.
Bạn có sợ thất bại khi điều khiển một cuộc họp? Shakespeare từng viết: Brutus thân yêu, cuộc họp của chúng ta dở không phải lỗi tại nó. Trên bàn chúng tôi chẳng có một bông hoa nào, phía sau cũng không có những bức tranh khổng lồ nào về quang cảnh New York hay Washington làm phông cả. Khán giả biết tôi cũng như họ, tôi đâu có biết phần cuối của bản tin kia là gì.
Cha tôi đặt chân đến mảnh đất này khi ông còn làm một thanh niên trai tráng. Ngay từ sáng sớm tôi đã véo tai bên trái, đập tai bên phải, tự nói với mình: Ráng tỉnh táo! Ráng tỉnh táo!. Tôi nghĩ sẽ hay hơn nếu Barbara đặt vấn đề và sau đó dành nhiều thời gian hơn cho những câu trả lời của các vị khách.
Âm thanh duy nhất mà các thính giả của tôi nghe được là một đoạn nhạc cứ hết to rồi lại nhỏ, mà chẳng kèm theo một giọng nói nào. Tôi không thích khách mời trịnh trọng đứng trước máy quay như là một ủy viên công tố, hoặc nói chuyện một cách cứng nhắc, hay chỉ thích bàn luận những chuyện lớn lao. Phái nữ cũng bận tâm về nó.