Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Thế đã là tốt lắm rồi. Này, lấy cho chú mấy chai bia.
Cái này không rõ lắm. Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió. Không gì tự nhiên mất đi.
Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ.
Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà.
Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn.
Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn.
Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng.
Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.
Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Suy ra bạn sai và bảo thủ. Đừng sa sầm mặt như thế.
Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.