Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất.
Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một.
Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy. Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ.
Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Ôi, thói quen của con người. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích.
Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…
Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.
Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Có thể tột cùng tuyệt vọng (31.
Như một người đồng sở hữu biết điều. Mong ông chỉ nói những điều cần nói. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian.
Tiếng máy của mình đã tắt. Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.
Đừng sa sầm mặt như thế. Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học.