Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc.
Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào… Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì.
Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười.
Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà.
Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Và vì thế, nó mạnh hơn.
Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi.
Tôi muốn gặp ông cụ. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.
Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả.
Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Thôi nhé, cất ngay đi.
Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ.