Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ.
Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ.
Âm thanh lắng hẳn đi. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra.
Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Giữa quãng ấy, nó còn vận động.
Bịt tai lại, im lặng, là xong. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Một số người trong số họ cũng biết.
Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình. Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.
Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học.
Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.
Hót nhiều cũng không hay lắm. Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau.
Ông đã quên những lạc thú ấy. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia.