Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Một con lươn thì chính xác hơn.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời. Dù chỉ là một nhân vật.
000 đồng, bớt 1000 còn 34. Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.
Chạy đi mua thì không có hứng. Và cũng thật dễ hiểu. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ.
Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.
Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Hôm sau đi thi thấy bình thường. Còn sót lại những tôi tiếp tục này.
Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh. Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị. Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp.
Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành.
Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho.
Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra. Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.