Quy tắc đó là: Làm sao cho người khác thấy vui sướng mà làm công việc bạn cậy họ. Tôi xin nhiệt liệt giới thiệu nó với "hải nội chư quân tử". - A, thầy tưởng! Thầy tưởng! Luật pháp không cần biết thầy tưởng ra sao hết.
Tôi quả quyết rằng không khi nào được bảo người khác là họ lầm hết: Phương pháp đó nguy hiểm lắm". Sau khi nghiên cứu tất cả những câu trả lời, một bác sĩ đề xướng cuộc điều tra đó, không ngần ngại gì tuyên bố trên báo rằng ông tin chắc phần nhiều những vụ ly dị do sự lỗi nhịp trong cuộc mây mưa. Nhưng còn người đó, người ta nghĩ sao? Bạn đã cho người ta tự thấy thấp kém.
Ông bèn họp cả nhóm, rồi xin họ có nguyện vọng gì, cứ nói thẳng ra, không ngại chi hết, rồi ông sẽ hết sức làm cho họ vừa lòng. Nhưng không hiểu vì một lẽ bí mật gì, loài cá không ưa trái cây như tôi mà lại ưa trùm. William Jennings Bryan, Tổng trưởng nội vụ, sứ đồ của hòa bình, nóng lòng đi lắm.
Kể từ thứ hai, tôi nhất định tẩy tờ báo Herald cho hết những bài quảng cáo có hại. Rút cục là ông không nặn được của tôi đồng nào hết, vì tôi bỏ ra đi, tởm cho cái lòng tham của ông. Khi tôi tới Philadelphie, tôi kêu điện thoại liền và nói với bà đại loại như sau này: "Tôi kính chào bà.
Những bực vĩ nhân không phí thì giờ tự đắc, khoe những thành công của mình. Bí quyết của sự thành công đí là không bao giờ chỉ trích ai hết và chỉ thành thực ca tụng và tự chủ mạnh mẽ mới được. Vô phòng giấy của ông, tôi thấy ông đương bận kêu điện thoại.
Bạn ghét những lời tán dương giả dối thô lỗ, nhưng bạn cũng thèm khát những lời khen thật. Tới mỗi tỉnh, ông đãi các cử tri một bữa cơm trưa hay cơm tối, đem hết tâm can mà bày tỏ thiệt hơn với họ, đoạn chạy biến qua tỉnh khác. Nguyên do sự thay đổi đó chỉ vì tôi nhờ cậy ông ta một việc, nó làm thỏa tính tự phụ của ông ta".
Nét mặt ông Pullman tươi hẳn lên, rồi ông mời: "Ông vô phòng tôi. Nhưng sự thay đổi lạ lùng nhất, chính là sự biến hóa của thâm tâm chị. Nhưng tôi ngừng lại và quay lại nói: "Tôi khen thầy.
Tôi quả quyết rằng không khi nào được bảo người khác là họ lầm hết: Phương pháp đó nguy hiểm lắm". Nhưng lời tuyên bố của ông Adler quan trọng tới nỗi tôi phải chép nó lại lần nữa: "Kẻ nào không quan tâm tới người khác, chẳng những sẽ gặp nhiều sự khó khăn nhất trong đời, mà còn là người có hại nhất cho xã hội. Là dùng lời ngọt ngào thân mật và lời khen khôn khéo.
Chẳng hạn, sau khi cưới, ông bà lại trọ nhà bà Farly, vợ góa một lương y, có nấu cơm tháng. Ông làm cách nào mà thành công? Thì đây, giải pháp của ông: Thiệt là nhã nhặn và lịch thiệp! Đây, bức thư đó đây: "Tôi đã để ông cầm đầu đạo binh Potomac.
Nếu bạn biết chắc rằng người ta lầm mà bạn nói thẳng ngay ra, thì sẽ ra sao? Đây, thí dụ dưới này cho bạn thấy. Nếu lúc đó không vừa lòng thì sẽ mang lại đổi. Con Rex hiền và dễ thương.