Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm.Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy.Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn.Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy.Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau.Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu.Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng.Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra?Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.