Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt.
Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết.
Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời.
Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm.
Không phải là rứt tung. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Có ai mất xe lại thế không.
Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Nhưng chờ đến bao giờ. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa.
Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Cũng có thể họ không tìm thấy.
Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Ôi, cuộc đời của bác tôi.
Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Khi bạn tưởng tượng nhiều bạn sẽ thấy chán.
Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính.