Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Hai chuyện này khác nhau. Vừa lo lắng, vừa háo hức.
Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Để không khóc, phải cười thôi.
Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật.
Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua.
Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Mở tủ ra, thay quần áo.
Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.
Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai.
Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng.
Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ.
Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm. Các anh chị chưa bao giờ dám thế. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.