Người bèn dắt tôi theo. Phải nắm lấy ngày hôm nay và tấn hưởng cái thú của nó đi. Hỏi người thân hay ông hàng xóm, một ông chủ sự, bạn sẽ thấy lời đó đúng.
Tôi tưởng mình đã biết hết các mánh khoé và đầu cơ thì sẽ lời, vậy mà rồi lỗ, không còn một xu. Nhưng một hôm không biết nghĩ sao Kipling lại trồng hoa trên bãi cỏ kia, Balestier thấy vậy liền sôi máu lên, la ó, chửi rầm rĩ. "Tôi bị tống tiền! Tôi vẫn không tin có thể xảy ra như vậy được.
Tôi đã đọc những câu ấy trong một tờ thông tri của ty Cảnh sát Milwaukee. Từ bữa đó, sách bán chạy vo vo. Vậy mà chú lại làm nhiều việc gấp bốn người khác.
Thỉnh thoảng ngó tới nó. Tôi tận hưởng những thứ ở đời bao giờ hết. Sự phung phí năng lực, nỗi ưu tư sẽ làm cho ta lảo đảo, nếu ta cứ lo lắng về tương lai.
Sau khi đi lang thang khoảng một giờ như vậy, tôi tới cuối một con đường ô tô buýt, Nhớ lại hồi trước hai vợ chồng thường leo lên một chiếc xe thứ nhất ở bến. William Allen White, người có danh nhất trong số những chủ bút các tờ báo hàng tỉnh, nhớ lại 50 năm trước và tự tả ông hồi đó như vầy: "một thằng khoe khoang, điên hay cáu. Những chuyện ấy xa quá rồi.
Tôi không còn mảy may chú ý tới sự chia rẽ các môn phái vì tín điều của họ khác hẳn nhau nữa. Ông nghĩ tới các vì tinh tú luân chuyển trên đầu, nghĩ tới vừng Thái dương cứ đúng kỳ hạn trở lại chiếu sáng miền hoang vu ở Nam cực. Tôi thấy ai nấy đều bỏ tôi.
Bà đau tim thiệt không? Thiệt. Tập quán 1: Đừng để trên bàn một thứ giấy tờ gì hết, trừ những giấy tờ liên quan tới vấn đề bạn đương xét Nằm trên giường, ông viết trung bình mỗi năm 1.
Và nếu không trị ngay, thì người bệnh có thể chết được như tự thiêu vậy. Khi viết câu này, ngó qua cửa sổ, tôi thấy trong vườn tôi, có những vết chân của con quái vật sống trong khuyết sử thời đại, in vào đá và diệp thạch. Nã Phá Luân có đủ những cái mà người thường mơ tưởng: danh vọng, uy quyền, của cải - vậy mà ông nói khi ở đảo Saint Hélène: "Trong đời tôi, không có được tới sáu ngày sung sướng".
Lạ lùng thay, bỗng tôi thấy tâm hồn bình tĩnh. Vậy ông Kaltenborn bắt đầu đi từng nhà ở Ba Lê để bán những kính ấy cho những người Pháp mà ông không biết nói tiếng của họ. Trong cuốn Tội gì mà chịu mệt, tác giả Daniel Josselyn có viết rằng: "Nghỉ ngơi không có nghĩa là không được làm gì.
Đọc cuốn Nghỉ ngơi cho thần kinh khỏi căn thẳng. Hai trăm năm nay hãng đã phát đạt vô cùng. Và tôi ghét ông chủ của tôi biết bao, cái người mà lúc nào cũng rầy la, quạ quọ.