Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ.
Cũng thành thói quen rồi. Màu mận đương độ chín. Cái gì cũng trôi tuồn tuột.
Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà.
Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
Những cái tát của cát. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt.
Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Êm dịu và hoang vắng.
Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp).
Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.
Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này.
Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.