Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có.Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào.Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.Gió se sẽ mang vị mặn.Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng.Thằng này ăn mặc phong phanh.Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm.
