Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn.
Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.
Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú.
Sức khỏe phải tự mình giữ. Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.
Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu.
Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình.
Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện.
May có chỗ này tập, không thì buồn lắm. Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.
Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Hôm qua tao nóng quá.
Nhưng nó không còn ở đó. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận.