Đây là một thử thách nữa. Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn.
Sai là vô trách nhiệm. Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Cứ ngỡ mình yêu mình.
Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Bạn phân vân không biết chọn cái nào. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.
Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Hoặc sẽ bắt mình quên.
Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Quả thực lâu lâu cũng thành quen. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi.
Ông lão giật thót mình: Ấm! Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực.
Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác).
Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Cảm thấy khỏe hơn một chút. Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.
Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Bạn đã thực sự dấn thân rồi.
Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Mà việc này xảy ra như cơm bữa.