Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Viết là một lao động kỳ diệu. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều.
Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi.
Và thế là đời sống lãng phí. Với đời người, ngắn lắm. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh.
Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm. Rồi thể hình tính sau.
Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Để khám phá đến tận cùng. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì.
Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác. Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.
Chạy đi mua thì không có hứng. Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra. Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng.
Để đỡ tình cờ lặp lại. Và xã hội nó đâm ra thế này. Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó.
Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn.
Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế.