Con trai tôi là lính hải quân đã hy sinh ngoài chiến trận khi mới 19 tuổi. Hôm sau, Shirley tâm sự với đồng nghiệp ở tòa soạn Post: Sau đó, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì đã hòa mình được với khán giả. Thứ nhất, người nghe khổ sở vì không hiểu nổi.
Bí quyết đơn giản này đã giúp Ophrah trở thành một phát ngôn viên thành công mà chúng ta mến mộ. Bạn thấy đấy, tôi luôn nắm lấy mọi cơ hội để rèn luyện kỹ năng nói của mình phải không? Mục tiêu của tôi ư? Nhất định phải trở thành một phát thanh viên giỏi! Vì thế tôi thường tự nhủ phải học tập ở Ted Williams tính quyết tâm, thấy việc gì cần làm thì làm đến cùng. Tôi nghĩ phong cách nói của tôi có nét tương đồng với phong cách của Cavett.
Tính hài hước luôn được hoan nghênh trong các cuộc trò chuyện. Các thính giả tội nghiệp của tôi lại nghe những tiếng kêu la, tiếng kính vỡ loảng xoảng, lại tiếp tục thắc mắc. Chúng ta cũng nên học hỏi Winston Churchill.
Ngôn ngữ của đôi mắt quan trọng. Nhưng ở đâu cậu cũng nhận được những cái lắc đầu. Giọng nói rất quan trọng vì nó thể hiện một phần nào đó con người bạn, sự khác biệt của bạn với người khác.
Dale Carnegie viết cuốn sách nhan đề Tạo ấn tượng và gây thiện cảm có tới 15 triệu bản được tiêu thụ. Về yếu tố thứ tư có một óc khôi hài thì Nixon không có. Tôi nghĩ rằng các bạn cũng cảm thấy như vậy.
Quả thật ngồi tham dự mà cứ như đang bị tra tấn vậy. Nửa giờ sau, Sullivan vừa hoàn tất bài nói của mình thì khán giả lập tức đứng dậy ra về. Đừng chê bai, hạ thấp người khác.
Don về chỗ hí hửng chờ đợi, thản nhiên như không có chuyện gì. Không cần thiết phải như vậy. Đó là một phần của cuộc đời tôi.
Câu chuyện này xảy ra hơn ba mươi năm trước, và cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó đột nhiên tôi lại nói thế này: Đề tài là tương lai của ngành thương thuyền nước Mỹ. Và hãy nghĩ rằng nếu người ta không thấy được sự nhiệt tình của bạn và công ty bạn, thì liệu có ai hào hứng tới làm việc ở đó. Nào bây giờ thì hãy trở lại Những phương pháp vàng của chúng ta.
Cách tốt nhất để không lãng phí thời gian? Đừng đi. Những con ngựa sung mãn khác vượt hẳn Apple Tree. Có khả năng nói về mình một cách thật lôi cuốn thậm chí còn làm người khác cảm thấy tò mò và muốn biết nhiều hơn nữa.
Họ hiểu được cảm xúc của ta như thế nào, quan tâm đến suy nghĩ của ta. Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami. Khung cảnh bạn chọn để bạn bè cùng nhau trò chuyện thì không cần quá màu mè.