Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì.
Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi.
Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.
Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua.
Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Đang định đứng lên đi ăn. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…
Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.
Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh.
Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ.
Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Vận động điên cuồng và đầy khao khát.
Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.