Mỗi thứ đều có một phẩm cách, một sự trong trắng và thiêng liêng.Bạn chính là chủ thể “Tôi”.Ăn đồ ăn thiu thì bị đau bụng.Khi bạn nhận ra rằng bạn chính là Cái Biết, là nhận thức nằm ở đằng sau giọng nói luôn lảm nhảm đó: Đó chính là sự giải thoát.Khi bạn biết quý trọng tự thân một vật gì, khi bạn xác nhận sự hiện hữu của vất ấy mà không có sự phóng chiếu của trí năng, bạn sẽ không thể không biết ơn sự có mặt của vật ấy.Cái Bản Ngã ấy chẳng có chi xa lạ mà chỉ là sự phối hợp tạm thời của nhiều điều kiện và nhân duyên trong một chuỗi của những biểu hiện trên bề mặt của Tâm.Mỗi bất hạnh cũng “cần” có một quá khứ và tương lai.Tầm là chiều không gian rộng lớn hơn những gì ý tưởng ta có thể nắm bắt được.Đó là Tâm dang nhìn vào cái vật mà chính Tâm đã sáng tạo ra.“Vô Ngã ư? Nếu không còn thấy có một cái Tôi riêng biệt nữa thì người ta sẽ không có vấn đề gì để phải lo lắng, để phải khổ đau nữa cả!”.